Trong bài viết trước mình đã hứa với các bạn sẽ viết một bài cảm nhận về những ngày đầu học MBA ngay sau khi hoàn thành xong bài thuyết trình đầu tiên. Cứ nghĩ là mới vào học thì sẽ có nhiều thời gian, thong thả thời giờ để viết bài, đâu có ngờ là tối tăm mặt mày như thế này đâu.
Bật mí là cuối cùng hôm này mình cũng đã hoàn thành xong bài thuyết trình rồi, và hôm nay cũng có thời gian, vì không có lớp. Nên tranh thủ viết bài để kể cho các bạn nghe về cảm nhận sau 2 tuần học chương trình MBA của mình, cũng như là lưu lại những cảm xúc này luôn cho “nóng”, chứ để vài ngày nữa không khéo nó lại nguội mất thì tiếc lắm.

Ba môn học đầu tiên
Vậy là hôm nay vừa tròn 2 tuần kể từ khi mình bắt đầu năm học rồi. Mình khởi đầu học kỳ này với 3 môn học bao gồm International Business Management (IBM), International Financial Management (IFM) và Strategic Human Resource Management (SHRM), cộng thêm môn tiếng Trung mình đăng kí học thêm nữa. Mỗi môn học một buổi/tuần, tổng cộng là mình học liên tiếp 4 ngày từ thứ Hai đến thứ Năm và trống tiết vào 3 ngày cuối tuần.
Mình học chương trình thạc sĩ nên hầu như những người dạy mình đều là các giáo sư và phó giáo sư, vì thế mà các thầy cô cũng tương đối lớn tuổi. Nhưng không phải vì thế mà họ cổ hủ hay khó tính đâu nhé. Mà ngược lại, ấn tượng tại buổi đầu tiên ở mỗi môn học là giáo sư cực kì dễ thương rồi còn tâm lý nữa.
Đa số giảng viên dạy đại học ở Đài Loan toàn có background học tập và nghiên cứu ở các trường đại học tại Mỹ, vì thế mà phong cách dạy học cũng rất chuyên nghiệp và hiện đại. Phương pháp dạy và đánh giá sinh viên cũng là một điểm khiến mình cực kì thích nữa.
Hầu như trong tiết học thì giáo sư giảng rất ít, thay vào đó là tạo điều kiện để bọn mình có thể tự do đưa ra ý kiến cá nhân. Chỉ khi đến phần nào khó hoặc không ai trả lời được thì thầy cô sẽ giảng và cung cấp thêm kiến thức. Cơ mà không phải là lý thuyết suông đâu, mà toàn là những ví dụ và kinh nghiệm rất cụ thể và thực tiễn luôn.
Thông thường trước đây khi mình học thì vẫn được làm việc nhóm nhiều lắm, đặc biệt là khi học đại học (vì chương trình của Anh quốc), nhưng kết quả cuối cùng ở các môn học thì đều phụ thuộc vào năng lực cá nhân của mỗi người. Còn lên đây thì hoàn toàn khác luôn, tất cả các môn đều được chia nhóm, và chính những người bạn đồng hành đó sẽ “quyết định tất cả”.
Còn môn tiếng Trung thì khỏi nói, có biết chữ nào đâu =))) 2 tuần đầu mình phải xem video để học vì không có lớp, đến tận chiều nay mới được học buổi đầu tiên. Vậy mà không hiểu sao chưa học cũng giao bài tập về nhà nữa. Kết quả là cách đây hai ngày mình phải thức đến tận 2 giờ sáng để cày cả mớ video mới làm xong bài.

Trở thành leader...
Mình cũng chẳng dám tin đó là sự thật nữa. Mặc dù trước đây đã giữ vai trò này rất nhiều rồi, nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Mình gần như là một trong những sinh viên nhỏ tuổi nhất lớp, có những anh chị đã tốt nghiệp từ lâu và hiện tại đã sở hữu khối kinh nghiệm đồ sộ trong những doanh nghiệp lớn.
Chưa kể mọi người đều là những nhân tố xuất sắc được tuyển chọn qua nhiều vòng học bổng, nhìn profile thành tích và kinh nghiệm mà mình ngợp luôn ấy. Tất nhiên là mình cực kì vui luôn, vì xung quanh ai ai cũng xịn, mà mỗi người lại đến từ những chuyên ngành khác nhau, đồng nghĩa với việc mình sẽ có rất nhiều cơ hội để mở mang tầm mắt.
Vậy mà chẳng hiểu sao mình lại được chọn làm leader các bạn ạ, chắc là do có duyên hay gì ấy. Chuyện là thế này, trong môn SHRM thì giáo sư có giao cho bọn mình một bài tập nho nhỏ, là viết một bài essay (ẩn danh) với tựa đề “I AM THE STRATEGIC LEADER” và yêu cầu bọn mình phải nộp trong vòng 30 phút.
Thế là mình cứ viết theo bản năng thôi, trong đầu nghĩ ra điều gì thì viết vào để hết, vì sợ nộp trễ giờ. Nguyên văn bài viết của mình có nội dung như thế này:
“Dear classmate,
My name is Lebron James, an extrovert person and I have led many teams and projects in different organizations.
Regarding my experiences, leader plays a crucial role in all projects, they will hold the key to success. A great leader is not a person who is good at all areas, but a person who can motivate and inspire all team members as well as help them to explore all of their strengths and abilities.
We often have confusion when defining the difference between a manager and a leader, right? The reason is because their jobs are quite similar. However, their personalities and leadership qualities are completely different. The managers will do the thing right. They just need to focus on results, on KPIs, and on.
While, a leader is the one who do the right things. He understands the importance of each individual in the team to the overall success. So they will always understand, motivate and inspire to push each member of the group. They know how to make all members happy and excited at work. Because they understand that, only when members feel satisfied, they can be most productive and efficient.
If you are looking for a manager, don’t vote for me please. But if you are looking for a strategic leader, trust me.
No matter what the outcome will be, I’m really glad to work with all of you. Thank you.
Best regards,
Lebron James”
Lúc đó chẳng biết sao mà lại viết thành cái bức thư như thế kia nữa, cũng không biết có sai chính tả hay ngữ pháp gì không =))) chỉ lo hoàn thành cho xong để nộp thôi.

Thế là sau vài phút, bạn trợ giảng gửi lại cho bọn mình mỗi người 5 bài essay để đọc và chấm điểm (từ 1 đến 5) và bài nào có điểm cao nhất sẽ trở thành Leader. Lúc đó mình cứ nghĩ những người viết 5 bài đó sẽ trở thành teammate của mình, vì thế mình đã đọc đi đọc lại rất cẩn thận để có thể lựa chọn được một “chủ công” dẫn dắt mình.
Thế rồi đúng một tuần sau mình đã ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa khi thấy tên của mình nằm trong danh sách leader. What? Bạn không biết cảm giác của mình lúc đó thế nào đâu. Team của mình bao gồm 6 thành viên, toàn là mấy chị siêu giỏi, ở đâu lòi ra thằng nhóc như mình làm leader chứ…
Lúc này mình cũng nhận ra là 5 bài essay mà mình nhận không hoàn toàn là teammate của mình (sau một vòng khảo sát). Mà cũng chẳng biết bằng một cách thần bí hay có sự can thiệp của thế lực siêu nhiên nào mà cả 3 nhóm ở 3 môn học mà mình tham gia, chỉ có mỗi mình là nam!
Ở hai môn còn lại thì giáo sư không phân chia nhóm trưởng, bọn mình tự giác làm việc với nhau. Nhưng cũng vì thói quen hay nhắc nhở mọi người trong công việc với lên lịch meeting các kiểu mà cũng được mọi người gọi là Leader luôn.

Teammate là những người rất quan trọng
Quay trở lại một chút với việc teammate sẽ là người “quyết định tất cả”. Đầu tiên là bọn mình sẽ có rất nhiều dự án phải làm việc chung với nhau, assignment, và đặc biệt là thuyết trình. Môn nào ít thì sẽ có 2 bài thuyết trình nhóm, còn môn nhiều thì… thôi nhác đếm quá. Mà điểm sẽ được tính theo nhóm, vì thế tất cả mọi người đều là mắt xích quan trọng cả.
Thứ hai là vì đồng đội sẽ là những người quan sát và đánh giá bạn thay vì giáo viên. Tuy cách đánh giá và chấm điểm của mỗi môn học là khác nhau, nhưng đều có chung một phần đó là ĐÁNH GIÁ TEAMMATE. Sau cuối kì thì tất cả các môn học đều yêu cầu bọn mình làm một bảng đánh giá teammate dựa trên nhiều tiêu chí khác nhau.
Nếu chẳng may điểm của bạn dưới mức pass, nhưng bạn lại được mọi người trong nhóm đánh giá tốt (dựa trên nhiều tiêu chí như trách nhiệm, tham gia meeting, chất lượng làm việc…), thì giáo sư sẽ cân nhắc để bạn qua môn. Đối với những ai đã qua môn sẵn rồi thì có thể được nâng điểm thêm nữa. Nhưng nếu điểm cá nhân đã thấp rồi, mà điểm trong bảng đánh giá của team cũng thấp nữa thì… No word to say =)))
Vì thế sau khi được chia team và đảm nhận vị trí Leader điều đầu tiên mà mình làm là chia sẻ về Leadership Style của mình. Trước đến này mình luôn theo kiểu Participative Leadership Style, nghĩa là mình luôn muốn lắng nghe những chia sẻ của mọi người, sau đó mình sẽ tổng hợp hết tất cả thông tin và sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng.
Tiêu chí mà mình đặt lên hàng đầu không phải là thành quả cuối cùng, điểm số hay bất kỳ điều gì khiến cho mọi người áp lực cả, mà là TEAM CULTURE. Cái là mình mong muốn là mang đến cho mọi người một môi trường làm việc thoải mái và vui vẻ nhất. Nơi có thể chia sẻ bất kì mà họ muốn, câu chuyện, tâm sự, hay khó khăn trong cuộc sống, chứ không phải suốt ngày gặp nhau chỉ nói đến chuyện công việc.
Theo mình, khi mọi người trong team thân thiết với nhau, dễ dàng chia sẻ bất kì điều gì, và xem những buổi meeting như một niềm vui thì lúc đó làm việc mới tốt và đạt hiệu suất làm việc cao nhất được. Chứ cứ tới giờ meeting mà có cảm giác mệt mỏi, tham gia như một nghĩa vụ, rồi cả buổi không ai nói với nhau câu nào thì chịu luôn =)))
Đó chỉ là ý kiến cá nhân của mình thôi, vì mỗi người có một style khác nhau mà, nếu các bạn có lời khuyên hay góp ý gì thì chia sẻ với mình dưới phần bình luận nha. Còn với riêng mình từ trước đến nay đều vẫn luôn thấy cách đó rất hiệu quả. Và cả lần này cũng vậy!

Thành công vượt qua bài thuyết trình đầu tiên
Môn đầu tiên mình phải làm thuyết trình là IBM và bọn mình cũng là nhóm đầu tiên luôn. Nói thật thì mình không lo lắng lắm. Một phần vì sở thích của mình là nói trước đám đông và chia sẻ. Phần còn lại là vì đã thuyết trình nhiều lắm rồi từ quy mô nhỏ đến những cuộc thi quốc tế. Qua nhiều lần chinh chiến nên cảm giác nó chai lì mất tiêu =)))
Nhóm của mình có có 3 thành viên, bao gồm hai bạn nữ Touna (Laos) và Ying (Cambodia). Đây là lần đầu tiên mình có dịp làm việc và kết bạn đến từ hai quốc gia ấy luôn. Buổi meeting đầu tiên thì mình cũng khá lo lắng về việc bất đồng ngôn ngữ hay văn hóa, rồi không biết có làm việc tốt không.
Kết quả là cuộc trò chuyện hôm đó kéo dài tận 2 tiếng rưỡi, nhưng điều đáng nói ở đây là bọn mình chỉ thảo luận về bài thuyết trình đúng 30 phút. Khoảng thời gian còn lại bọn mình ngồi chia sẻ với nhau đủ thứ. Đây cũng là lần đầu tiên mình có những người bạn đến từ Laos và Cambodia ấy.
Những buổi meeting tiếp theo cũng diễn ra tương tự, thời gian nói về bài thuyết trình rất ít, đa số là để chia sẻ với nhau những chuyện khác như tình hình dịch bệnh ở quốc gia của họ, tiến độ làm VISA, ước mơ sau này… Không phải bọn mình không tập trung làm việc, mà là đã hoàn thành hết trước đó và buổi meeting chỉ là để tổng hợp lại, và đưa ra những gì cần làm tiếp theo thôi.
Với cả ai cũng hiểu bài vở trên trường và lượng công việc phải làm là quá nhiều rồi, nếu mà trong buổi meeting cũng toàn nói về chuyện học thì chắc stress luôn quá. Vì thế bọn mình tận dụng thời gian đó để giúp nhau xả stress, còn đa phần là sự tự giác của mỗi người, vì ai cũng lớn cả rồi. Và mình cũng rất tin tưởng vào 2 người đồng đội của mình
Mình là người phụ trách làm slide cho nhóm, vì ít nhiều cũng có kinh nghiệm kha khá trong việc thuyết trình. Nhưng cũng đã rất lâu rồi chưa làm đụng vào Power Point, nên thành ra khi bắt đầu làm cũng trầy trật dữ lắm, may mà có “thư ký” hỗ trợ =))) Cuối cùng mình cũng hoàn thành xong sau 2 ngày.
Ở trên mình có nói là chẳng ngán thuyết trình hay nói chuyện trước đám đông, nhưng đó chỉ là khi mình nói TIẾNG VIỆT thôi, chứ với tiếng Anh thì lại là một câu chuyện khác =))) Dĩ nhiên khả năng của mình có thể nghe hiểu, thảo luận với mọi người và học các chương trình bằng tiếng Anh một cách dễ dàng, vì đã quen rồi. Nhưng từ trước đến giờ English Speaking luôn là món khiến mình đau đầu nhất.
Không phải vì mình không biết nói gì (idea trong đầu mình nhảy số rất nhanh), vì vừa kết thúc một câu thì trong đầu mình đã có hàng tá ý tưởng để nói tiếp theo rồi. Cũng không phải vì thiếu từ vựng, tuy nó không nhiều nhưng những người Pro nhưng cũng đủ cho mình dùng trong các mục đích khác nhau.
Cái mình quan ngại ở đây là về Accent và Pronunciation. Theo tự đánh giá thì khi mình nói tiếng Anh nó rất chi là Vietnamese luôn =))) Ừ thì khi mà mình đã chuẩn bị trước rồi hoặc là thu âm lại tập đọc thì thấy nó cũng ok lắm. Những lúc giao tiếp thì não mình hình như tập trung vào xử lý các thông tin nhiều quá nên bỏ quên luôn cái việc nói sao cho hay.
Nhưng dù có ra sao thì mình vẫn rất tự tin về khả năng ứng biến nhanh của mình. Với lại chưa đánh mà đã sợ thua rồi thì còn làm ăn được gì nữa. Chuẩn bị xong xuôi tất cả mình cảm thấy rất thoải mái, chỉ đợi đến ngày ra trận thôi.

Buổi thuyết trình hôm đó diễn ra theo một cái cách không thể nào thuận lợi hơn. Cả ba đứa đều rất suôn sẻ trình bày phần của mình mà không vấp hay xảy ra bất kì lỗi kĩ thuật nào. Bọn mình thuyết trình rất tự tin và dõng dạc =)) Riêng mình thì có cảm giác rất thoải mái, chẳng hiểu sao lúc đó chẳng quan tâm những người ngồi trước màn hình là ai nữa.
Sau đó thì đến phần Q&A. Ban đầu thì mọi người khá im ắng chẳng thấy động tĩnh gì cả, rồi khoảng sau 1 phút thì có bạn bắt đầu đặt câu hỏi đầu tiên. Như là được mùa hay sao á, mọi người bắt đầu đặt câu hỏi dồn dập, tới tấp, có người hỏi tận 2-3 câu, rồi còn tranh nhau hỏi nữa =))) Cơ mà mình thấy vui lắm, vì mọi người tập trung nghe bọn mình thuyết trình thì mới hỏi được chứ.
Cũng như thường lệ trong những lần thuyết trình khác, mình đều là người đại diện cả nhóm để trả lời những câu hỏi đó. Hầu hết các câu hỏi đó mình đều chưa chuẩn bị từ trước, nhưng may là vì cũng có chút kinh nghiệm và kiến thức xã hội nên cuối cùng mình cũng trả lời được hết mà không mấy khó khăn.
Nhận xét của giáo sư:
- Slide chuyên nghiệp
- Tự nói bằng những gì mình hiểu, không phụ thuộc vào note hay slide
- Tự tin
- Chuẩn bị tốt, hiểu sâu vấn đề
- Trả lời được hết tất cả những câu hỏi
- Điểm trừ duy nhất là thiếu page number (mình nhớ là đã bỏ automatic rồi mà ta)
Nhưng cũng chẳng sao cả, sau khi hoàn thành bài thuyết trình thì mọi người trong team đều rất vui, vì đã làm hết sức rồi, và kết quả cũng khá tốt nữa. Bọn mình nhận được rất nhiều lời khen và chúc mừng từ giáo sư cũng như các bạn cùng lớp.
“Hey, Touna and Ying, if you are reading this, I want to say that I am really proud of you.” – Century

Kế hoạch tiếp theo
Hiện tại thì mình vẫn đang chờ đợi VISA để có thể sang được Đài Loan. Chương trình học thì project nhóm cũng như assignment khá nhiều, và vì cũng là leader nên cũng khá bận rộn. Nhưng mình cảm thấy vui và thích cảm giác đó. Nó khiến mình cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật ý nghĩa, và mình cũng đang tiến lên mỗi ngày, chứ không có dậm chân tại chỗ.
Kế hoạch tiếp theo ư? Thì vẫn sẽ cố gắng hoàn thành việc học tốt nhất có thể, trau dồi kỹ năng leadership thông qua những team nhỏ của mình. Ngoài ra mình cũng đang luyện tập thêm để cân bằng được cuộc sống cũng như là việc kế hoạch hơn nữa. Và quan trọng nhất là làm xong VISA sớm nhất có thể.
Cũng như những bài viết trước thôi, kết bài là mình lại hy vọng có thể sang được Đài Loan càng sớm càng tốt để thực hiện những kế hoạch đang ấp ủ, cũng như chia sẻ những trải nghiệm mới mẻ đến cho mọi người. Chừng nào chưa qua được thì lúc đó mình vẫn kết bài với 2 chữ “HY VỌNG” =))
Mong là các bạn thích bài viết này, và đồng hành cũng Cen trên chặng đường phía trước nhé!
Your story is so interesting! I really love reading articles on your website. Keep up the good work! <3